CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 NGHE  XEM! LÀ THỜI GIAN ĐANG HÁT


Phan_44 end
"Để chị giúp em xoa một chút?" Hướng Nghiên nói xong cũng mặc kệ Vương
Thiến Thiến có đồng ý hay không, một tay chống lên người, một tay vuốt ve
trước ngực Vương Thiến Thiến, lúc nhẹ lúc mạnh, "Chỗ này của em vốn
phẳng lì, còn trách chị đè........." Chị ấy vốn là muốn giúp cô giảm bớt một
chút đau đớn, nhưng mà bộ phận mẫn cảm của Vương Thiến Thiến ở trong
lòng bàn tay của chị ấy đã không an phận mà đứng lên, vì thế chị ấy càng
thêm xấu xa thay đổi tốc độ cùng độ mạnh yếu, biến thành khiêu khích.
 
Vương Thiến Thiến tim đập càng nhanh, mặt bắt đầu đỏ, "Hiện tại đang nói
chuyện nghiêm túc....... đừng như vậy........ chị trả lời vấn đề em hỏi trước đã."
Cô cầm lấy bàn tay Hướng Nghiên đang làm càn trên người mình, chậm rãi
để qua một bên.
 
Hướng Nghiên mỉm cười cúi thấp đầu, vốn mái tóc dài khoát lên vai, theo
động tác của chị ấy đột nhiên rơi xuống, "Lúc trước em nói chia tay liền chia
tay, không phải là vì em cảm thấy em không cho chị được hạnh phúc sao?
Cho nên chị cho em thời gian, để em đi chứng minh...... Bây giờ...... vì đề
phòng em cút quá xa, chị cho phép em quay trở về." Nói xong, Hướng Nghiên
đột nhiên nhớ đến một chuyện, vùng khỏi tay Vương Thiến Thiến lại tiếp tục
làm càn trước ngực Vương Thiến Thiến, "Bạn Vương Thiến Thiến, em không
phải là nên giải thích với chị một chút, em và cô gái đứng bên đường hôn
nhau là chuyện thế nào?"
 
"Cái gì hôn nhau? Cô gái gì?" Vương Thiến Thiến đè tay Hướng Nghiên lại,
nắm chặt, ôm eo chị ấy cùng nhau ngồi dậy. Giây lát, Vương Thiến Thiến lập
tức hiểu ra, muốn nói Trịnh Triết sao? Sau đó cười ra tiếng, "Thì ra chị nói sợ
em cút đi quá xa là nói cái này, chị ghen sao?"
 
Hướng Nghiên đương nhiên sẽ không để cô đạt được, "Em? Lá gan nhỏ kia  
 
của em? Em có bản lĩnh đó sao? Từ thay lòng đổi dạ này sẽ không thể ứng
nghiệm trên người của em."
 
"Chị chắc chắn như vậy?"
 
"Trước buổi tụ họp ngày kỉ niệm thành lập trường, chị thấy chiếc nhẫn em
đeo ở tay trái, chiếc nhẫn đó, em chỉ cởi ra vào hôm chúng ta chia tay, sau đó
vẫn luôn đeo. Còn có căn phòng này, mỗi tuần em đều trở lại đây quét dọn,
xem chị có trở về hay không. Sau đó em cách nửa tháng hoặc là một tháng
nhất định sẽ đi gặp Triệu Đình, hỏi thăm chị ấy chuyện của chị. Triệu Đình kể
em mỗi lần nghe được chuyện của chị đều cười rất không tự nhiên...."
 
"Chị đã hiểu em như vậy, còn hỏi em làm gì?" Vương Thiến Thiến cúi đầu cắn
nhẹ bả vai của Hướng Nghiên, muốn làm ra một dấu vết mới.
 
"Thời gian bốn năm, em còn không ngại dài sao? Nếu không chị cho...... em
kéo dài thêm vài năm nữa?" Rõ ràng biết người ta chính là ghen, còn muốn
hỏi, tật xấu này của em khi nào thì có thể sửa được đây? Tuy rằng đoán được
Vương Thiến Thiến nhà chị ấy và bạn nhỏ kia không có gì xảy ra, còn muốn
chọc cô ấy một chút, muốn nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt giải thích lung tung.
Nhưng Vương Thiến Thiến đó, có vẻ như đã dần dần xa rồi.
 
Vương Thiến Thiến ngẩng đầu, vô cùng điềm tĩnh cong khóe miệng lên,
"Được nha, em không gấp, em mới 28 tuổi, nhưng mà Hướng Nghiên, hình
như chị đã 30, em sợ chị sốt ruột nha!"
 
Hướng Nghiên nghe xong, mặt trầm xuống, đẩy Vương Thiến Thiến một
chút, "Làm sao? Đây là chê chị già có phải không? Không còn hấp dẫn như
những cô gái xinh đẹp trẻ tuổi phải không?"
 
"Không phải không phải, phụ nữ phải sau 30 tuổi mới có sức hấp dẫn....... Chị
lúc này vừa mới bắt đầu........." Vương Thiến Thiến âm thầm hối hận mình nói
linh tinh không ý tứ, phụ nữ 30 tuổi kiêng kị nhất điều gì? Chính là kiêng kị  
 
nhất người khác nhắc nhở mình đã vào hàng ba! Phải biết rằng, giữa 29 tuổi
và 30 tuổi chênh lệch rất nhiều. Cô chưa bao giờ thừa nhận mình khiếm, lần
này cảm thấy được miệng mình thật sự khiếm!
 
"Ý của em là, em cũng cảm thấy chị hiện giờ rất có sức hấp dẫn? Vậy........."
Hướng Nghiên đột nhiên giơ tay xoa xoa mặt cô.
 
Vương Thiến Thiến ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn gần sát tay Hướng Nghiên,
"Sao?" Giọng điệu này, động tác này, nụ cười này, rõ ràng là ấm áp, sao lại
làm cho người ta muốn chạy trốn đây?
 
Cả người Hướng Nghiên đều dán gần lại, Vương Thiến Thiến không tự chủ
được nghiêng về phía sau, lấy khuỷu tay chống cơ thể, đợi câu sau của
Hướng Nghiên.
 
"Tiểu Thiến Thiến thân ái, chị lại muốn rồi...." Lời nói mềm mại, nhẹ nhàng,
suýt tan chảy lòng người, theo đạo lý mà nói hẳn là làm cho người nghe được
cũng rung động theo mới phải. Kết quả ---------
 
"A? Không phải chứ........" Run rẩy hô lên câu này, Vương Thiến Thiến bỗng
dưng tê liệt ngã xuống giường.  
 
Hướng Nghiên đỡ lấy bả vai cô, tiếp tục cười dịu dàng, hơi thẹn thùng nói:
"Sao? Chị không có sức hấp dẫn à?"
 
"Có........." Vương Thiến Thiến vội gật đầu không ngừng, cho đến khi đầu
váng mắt hoa. Bây giờ thật sự đã tê liệt.
 
"Vậy em còn không mau một chút!"
 
Vương Thiến Thiến bừng tỉnh trong sự dịu dàng kia, quả nhiên đây mới là
mục đích thật sự của Hướng Nghiên! Cái gì mà dịu dàng thẹn thùng gì đó,
đều là hình tượng hình tượng mà thôi!  
 
 
"Em có thể ở bên dưới..........." Cô nhỏ giọng, nhát gan hỏi, không được Hướng
Nghiên đáp lại, trong lòng đành phải thầm than: Tay trái, tay phải, tao thật
xin lỗi chúng mày...........
 
.
.
.
 
Sáng sớm, Vương Thiến Thiến gần như không ngủ lại thức tỉnh vì Hướng
Nghiên rời giường. Ngón tay đau nhức không nói, ngay cả cánh tay bị Hướng
Nghiên đè lúc ngủ cũng trở nên tê cứng, miễn cưỡng mở mắt, hỏi Hướng
Nghiên đang thay quần áo: "Hướng Nghiên, chị xem tay em còn trên người
em không?"
 
Hướng Nghiên liếc nhìn cô một cái, "Nói nhảm, không ở trên người em thì ở
đâu."
 
"Chị định biến em thành người tàn tật sao? Nó có liên quan đến sự hưởng thụ
sau này của chị đó." Thời gian bốn năm cũng không liên lạc, vừa hòa lại liền
cho cô một món quà lớn như vậy, thật sự đã vượt qua năng lực cực hạn của
Vương Thiến Thiến.
 
Hướng Nghiên nghe xong, dừng động tác lại, đi đến trước mặt Vương Thiến
Thiến, cúi người vỗ vỗ mặt cô, cười nói: "Chị đây chính là cảnh cáo em, đừng
thừa dịp chị không ở lại đi dụ dỗ những cô bé khác."
 
"Em không có dụ dỗ cô bé khác. Không phải, em chỉ từng dụ dỗ một cô bé."
Vẻ mặt của người nào đó rất nghiêm trang đứng đắn.
 
"Xem đi, xem đi, còn nói không có? Tự mình cũng cung khai." Hướng Nghiên
tiếp tục thay quần áo.
 
 
"Em chỉ dụ dỗ một cô bé, chính là cô bé của chị đó." Vương Thiến Thiến vẫn
tiếp tục duy trì vẻ mặt đứng đắn nghiêm túc đó, sau đó dùng vẻ mặt đứng
đắn đó, vô cùng không đứng đắn nhìn phía dưới của Hướng Nghiên.
 
"Lưu manh!" Hướng Nghiên ném váy ngủ vừa thay tới trước mặt Vương
Thiến Thiến.
 
Vương Thiến Thiến muốn đưa tay lên chắn, quên chuyện mất cánh tay nâng
không nổi, kết quả chính là gượng gạo nâng lên, vẫn rơi xuống. Cô đành phải
dịch chuyển đầu của mình, lộ ra hai mắt từ phía dưới váy ngủ nhìn Hướng
Nghiên, hỏi: "Chị nhẫn tâm đi làm sao? Em làm sao bây giờ?"
 
"Chị gọi điện cho Liêu Kiệt, cậu ta nói có thể cho em nghỉ một ngày."
 
"Nhưng mà.......... Em rất đói.........." Trước đây chỉ cần mỗi lần Vương Thiến
Thiến vừa nói đói, Hướng Nghiên sẽ mềm lòng, cho nên Vương Thiến Thiến
lại giở trò cũ.
 
Lúc này Hướng Nghiên đang buộc tóc, mới làm được một nửa, nghe Vương
Thiến Thiến nói như vậy, chị ấy đành phải buông tay, tóc theo đó rơi xuống,
chị ấy quỳ gối một chân xuống giường, khóe miệng mỉm cười nhìn Vương
Thiến Thiến, nhẹ giọng nói: "Em đây là đang giữ chị lại sao? Tối hôm qua ăn
nhiều như vậy còn chưa đủ?"
 
Đầu Vương Thiến Thiến co rụt lại, biến mất dưới lớp váy ngủ, "Hay là chị cứ
đi làm đi........."
 
Cô vẫn thật may mắn, may mắn bốn năm qua mình thủ thân như ngọc, bằng
không, Hướng Nghiên không đánh gảy cái chân này của cô, ít nhất cũng sẽ
phế bỏ cái tay nhỏ bé của cô.............   
 
 
CHƯƠNG 82. NGHE XEM,  LÀ THỜI GIAN ĐANG
HÁT
 
Vương Thiến Thiến lại không biết ngủ bao lâu, lúc mở mắt chỉ cảm thấy ánh
mặt trời xuyên qua tấm màn cửa cũng có vẻ chói mắt, chắc là đã giữa trưa.
 
Thoáng nghe thấy có tiếng động tại phòng bếp, trong lòng cô vui vẻ, chẳng lẽ
là Hướng Nghiên thương cô, trở về nấu cơm cho cô? Người nào đó buông
thõng hai tay, chạy thẳng đến phòng bếp, dừng lại ở cửa một lúc, giây tiếp
theo lại yên lặng xoay người rời đi.
 
Người phía sau kêu cô: "Tiểu Thiến Thiến ~ Mới thức à? Cơm lập tức sẽ được
ăn ngay nha~" Kèm theo một tiếng cười gian.
 
Vương Thiến Thiến xoay đầu, "Sao lại là chị?"
 
"Hướng Nghiên lo lắng cho em, nhưng mà đi làm lại không đành, đành phải
kêu chị xin nghỉ đến trông nom em."
 
"Chị Triệu Đình, dạo này công ty chị rất nhàn rỗi sao?" Vì sao Hướng Nghiên
lại kêu chị đến chị lại đến chứ? Chị không thể nói chị cũng rất bận sao? Như
vậy Hướng Nghiên đã có thể trở về...............
 
Triệu Đình đương nhiên biết cô đang nghĩ gì, "Cho dù không phải là chị,
Hướng Nghiên cũng sẽ kêu bạn của em lại nha, em chấp nhận số phận đi, còn
nữa, chị cho em biết, gần đây kỹ thuật nấu ăn của chị tiến bộ, mau tới xem
món cánh gà hầm coca chị mới nghiên cứu ra này, cam đoan sẽ khiến cho em
suốt đời khó quên." Ngừng một chút, lại bổ sung một câu: "Ăn cái gì bổ cái đó
nha~"
 
Khóe miệng của Vương Thiến Thiến khẽ giật, nhưng bất đắc dĩ không có sức
lực giãy dụa, đành phải bị chị ấy lôi kéo cô vào phòng bếp. Trong lòng còn  
 
 
nhớ lại món cánh gà Triệu Đình làm lần trước, lần đó, thậm chí Liêu Kiệt còn
vì món cánh gà đó mà bị đau dạ dày. "Màu sắc lần này nhìn cũng không tệ
lắm." Vương Thiến Thiến ngoài miệng khen ngợi chị ấy, tay lại chậm chạp
không hoạt động.
 
"Ai da, chị cũng quên mất tay em không nâng lên được, lại đây, chị đút cho
em." Triệu Đình nghĩ Vương Thiến Thiến không cầm đũa là bởi vì tay không
thể cử động được. "Lần này chị hoàn toàn dựa vào công thức trong từ điển
bách khoa của baidu mà làm đấy, trước khi tắt bếp còn để thêm xì dầu, cho
nên màu sắc đẹp hơn lần trước." Chị ấy gấp một miếng cánh gà đưa đến bên
miệng Vương Thiến Thiến, Vương Thiến Thiến cắn nhẹ một miếng nhỏ, chỉ
một miếng nhỏ, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
 
"Chị Triệu Đình, chị chắc chắn là chị để xì dầu?" Vương Thiến Thiến cố sức
nuốt vào, rõ ràng là giấm chua mà? Tuy rằng một ít giấm chua đó, người khác
có thể ăn bình thường, nhưng từ nhỏ Vương Thiến Thiến đã ghét vị giấm
chua, cái này đối với cô mà nói còn khó nuốt hơn là thuốc.
 
"Chắc là xì dầu mà? Chị nhớ vừa nãy ở siêu thị thấy xì dầu giảm giá, cho nên
cố ý mua một chai đem đến." Chị ấy buông đũa, xoay người nhìn cái chai vừa
mới dùng còn chưa kịp đem cất, "Ơ! Sao lại là giấm chua nha? Chị nhớ rõ
ràng là chị lấy xì dầu........ Hay là chị nấu lại cho em? Hoặc là làm món khác?"
 
"Không cần..........." Vương Thiến Thiến liều mạng lắc đầu, "Chị đi siêu thị chắc
là cũng có mua trái cây chứ? Gọt cho em một quả táo đi." Nói xong đi đến
phòng khách nằm trên sô pha bắt đầu xem TV.
 
Triệu Đình vừa gọt táo vừa còn đang hối hận, cánh gà chỉ còn thiếu một chút
nữa là thành công, đều do miệng của Vương Thiến Thiến quá kén chọn. Gọt
được một nửa, chị ấy đột nhiên nhớ đến mục đích chính khi đến đây, vì thế
bỏ quả táo xuống, lấy trong túi xách ra một bức thư đưa cho Vương Thiến
Thiến.
 
 
 
Vương Thiến Thiến tay cũng không nâng, chỉ dùng ánh mắt tỏ ý bảo Triệu
Đình mình cử động không tiện, vì thế Triệu Đình tốt bụng mở ra cho cô, đưa
đến trước mặt cô. Cô vừa nhìn đã thấy ngay, ngạc nhiên một chút, lại vô cùng
không cam lòng mà nghiêng người về phía trước. Đây là một tấm thiệp cưới,
tên của cô dâu, rõ ràng viết là Triệu Đình.
 
Vương Thiến Thiến liếc tấm thiệp mời một cái, lại liếc mắt nhìn Triệu Đình,
nằm trở lại sô pha, lắc lắc đầu nói: "Thật sự là không có lý lẽ, ngay cả chị mà
cũng có thể gả đi được."
 
Triệu Đình cũng không tức giận, tiếp tục gọt táo cho cô, "Thấy em và Hướng
Nghiên làm hòa,Truyện post tại: chatthugian.mobie.in chị cũng cảm thấy rất vui, nhiều năm như vậy, cùng hai
người trải qua nhiều chuyện như thế, tuy rằng vẫn luôn làm cái loa chuyển lời
cho hai người, còn phải giữ riêng cho hai người, nhưng chị cũng chưa
từng than phiền, thật là làm khó chị biết bao nhiêu......"
 
Vương Thiến Thiến ngắt lời chị ấy, "Chị Triệu Đình, em chắc chắn cho chị một
bao lì xì có bốn con số."
 
Triệu Đình nghe xong, cười tủm tỉm lại gần cô, "Em nói xem, bao lì xì này em
không cho bốn con số lớn hơn 1, không đưa hai bao, sao em lại không biết xấu
hổ như vậy?"
 
"Ặc........" Vương Thiến Thiến lại rụt người vào sô pha, "Không dám.... không
dám...... Chị thu dao lại trước đi............"
 
Triệu Đình cúi đầu, nhìn tư thế một tay cầm táo một tay cầm dao của mình,
cười hơi có lỗi cất dao về, đưa quả táo đã gọt xong đến bên miệng Vương
Thiến Thiến, "Ngại quá............ Em ăn táo trước đi."
 
Vương Thiến Thiến há miệng cắn một miếng to, ậm ờ nói: "Em đã đưa hết
những tích góp cho Hướng Nghiên, chị chờ chị ấy trở về nói với chị ấy đi, em
không có tiền."  
 
 
 
Giây tiếp theo miệng của Vương Thiến Thiến đã bị quả táo lấp kín. Triệu
Đình nhàn nhã ngồi một bên xem TV.
 
Vương Thiến Thiến cắn quả táo kêu chị ấy: "@#%¥.................%&........... " Phiên
dịch: Sao chị lại như vậy chứ? Vẫn chưa nói là không cho mà..........
 
.
.
.
 
Buổi tối Hướng Nghiên vừa trở về, quần áo cũng chưa kịp thay, đã nhào vào
ôm lấy Vương Thiến Thiến, "Có nhớ chị không đấy?"  
 
"Có, có." Vương Thiến Thiến liên tục gật đầu, "Thứ chị Triệu Đình làm quả
thực không phải cho người ăn, chị nhanh đi nấu cơm cho em đi."
 
"Chỉ ăn cơm là đủ rồi sao?" Hướng Nghiên nói xong, đã bắt đầu cởi quần áo
của mình. Vương Thiến Thiến hoảng sợ, run rẩy nói: "Ngày mai em phải đi
làm."
 
"Em nghĩ đi đâu vậy?" Hướng Nghiên gõ lên đầu cô một chút, "Chị chỉ định
hỏi em có muốn ăn canh hay không, hơn nữa chị cởi quần áo là muốn đi tắm,
làm sao? Cả ngày hôm nay của em, không phải là luôn trong dư vị chuyện tối
qua chứ?"
 
Mặt Vương Thiến Thiên đỏ lên, nói lắp bắp: "Mới......... mới không có............"
Nếu như lặp lại một lần nữa, không chừng ngày mai cô không cần đi làm,
đoán chắc phải nhập viện.
 
Hướng Nghiên giúp cô chỉnh lại tóc, ngón tay cuốn lấy vài sợi tóc quấn mấy
vòng, bỗng nhiên lộ ra một vẻ mặt làm cho người ta không đoán được, "Yên
tâm đi, hôm nay sẽ không để cho em vất vả nữa, ngoan~"............  
 
 
 
Sáng sớm hôm sau, Hướng Nghiên nhìn dấu hôn đầy trên người Vương
Thiến Thiến nói: "Chị nghĩ, hôm nay em lại không thể đi làm."
 
Gió phương Bắc lạnh thấu xương tràn vào khắp thành phố, trong môt đêm,
nước sông cũng đóng băng, ngay cả cửa sổ cũng bị che kín bằng một lớp hơi
nước. Nhưng mà tuyết, vẫn chưa rơi.
 
Công việc của Hướng Nghiên ở thành phố H cũng bắt đầu ổn định, cuộc sống
hai người cùng với Vương Thiến Thiến cũng rất vui vẻ, giống như muốn bù
đắp lại những tháng ngày đã đánh mất, lúc nghỉ ngơi, hai người giống như
một cặp song sinh, cả ngày dính chặt vào nhau. Ngay cả cùng bạn bè ra ngoài
ăn cơm, hai người cũng thân mật làm cho người khác chịu không được mà
buồn nôn. Vì thế, Vương Thiến Thiến từng bị Lí Nam khinh bỉ vô cùng,
nhưng cô cũng không lấy đó làm xấu hổ, tiếp tục không kiêng nể gì mà ân ân
ái ái trước mặt Lí Nam, cuối cùng Lí Nam không dám.......... để cho đứa nhỏ
nhà mình gặp Vương Thiến Thiến nữa.........
 
Hôm sinh nhật của Vương Thiến Thiến, hai cô cùng nhau đổi một cặp nhẫn
mới. Cặp nhẫn cũ kia, được cất vào cẩn thận. Đây là, một trang mới của hai
người.
 
Lúc Hướng Nghiên đeo nhẫn cho cô hỏi cô: "Chúng ta quen biết nhau đã bao
lâu?"
 
Vương Thiến Thiến không cần suy nghĩ đã trả lời: "9 năm."
 
"Vậy hiện tại em nhìn thấy chị còn cảm giác mãnh liệt như lúc trước không?"
 
Vương Thiến Thiến nắm chặt tay Hướng Nghiên, gật mạnh đầu.
 
"Nhiều năm về sau nữa thì sao?"
 
 
 
"Đương nhiên cũng sẽ có, nhưng không cần mỗi ngày đều có, như vậy em nên
đi khám bác sĩ khoa tim mất." Vương Thiến Thiến cười, nắm tay chị ấy
chuyển đến bên môi, hôn lấy.
 
Lúc hai người đi đến nhà hàng, tuyết đang bay trên không trung, không biết
đã rơi từ khi nào, từng bông tuyết lớn rơi xuống thành phố. Nhìn con phố dần
dần trở nên trắng xóa, đi lên lớp tuyết mỏng mềm mại trên mặt đất, bàn tay
đang nắm lấy nhau, bất giác lại chặt hơn một chút.
 
Cô nhìn chị ấy, khóe miệng mang theo ý cười; cô kiễng mũi chân, một nụ hôn
nhẹ dừng trên môi chị ấy.
 
Mỗi một câu chữ, mỗi một nụ cười của đối phương, cũng giống như tuyết bao
phủ trên mặt đất, dần dần lấp đầy khoảng trống trong kí ức.
 
Chị từng nói trên thế giới này không có tình yêu mãi mãi, cái gì rồi cũng sẽ
thay đổi, nhưng thật tiếc, em vẫn không thay đổi. Bất luận bao nhiêu năm
tháng trôi qua, mặc kệ cảm giác mới mẻ có biến mất hay không, em vẫn ôm
chị giống như bây giờ, khẽ nói bên tai chị: Hướng Nghiên, em yêu chị.
 
Nghe xem, là thời gian đang hát, trầm bổng, du dương, ấm áp, hạnh
phúc.............


END
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Old school Easter eggs.